Tâm sự cùng linh mục Nguyễn Văn Lý
nhân kỷ niệm một năm phiên tòa ô nhục tại Huế
nhân kỷ niệm một năm phiên tòa ô nhục tại Huế
Lm Phan Văn Lợi
Huế, ngày 30-03-2008
“... Chẳng một lời một lẽ,
chẳng nghe thấy âm thanh,
Mà tiếng vang đã dội khắp hoàn cầu,
Và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển...”
Anh Lý thân kính, Lời Thánh vịnh 18,4-5 nói trên làm cho chúng tôi nhớ tới Anh trong tấm hình bất hủ cách đây đúng một năm trời. Tấm hình Trời cho đối với mọi ai yêu tự do dân chủ, tấm hình Trời đánh đối với những kẻ chà đạp nhân quyền. Giờ đây, Anh đang nằm trong khám lạnh, nếm lần tù thứ tư và năm tù thứ mười sáu. Cô đơn, không bè bạn để tâm sự, không giấy bút để giãi tỏ nỗi lòng, không sách kinh để tâm sự với Thiên Chúa. Thế nhưng, bức hình Anh bị bịt miệng đã bay khắp thế giới, tới tận chân trời góc biển, in ra hàng chục triệu bản, biến thành panô (billboard) trên bao xa lộ hoàn cầu. Nó đã được đồng bào hải ngoại in lên áo, cầm trên tay, biến thành bưu thiếp tặng các chính khách quốc tế, căng thành biểu ngữ trong các cuộc biểu tình phản đối các quan chức Việt cộng. Nó đã được nhiều bạn trẻ trong nước bí mật chuyền tay cho nhau, đưa lên các trang blog nhật ký, lấy làm hình nền trong điện thoại di động... Giờ đây Anh không nói được gì hết với ai, nhưng tấm hình đã thay Anh nói lên tất cả và cho mọi người. Trước hết, bức hình đó là biểu tượng của nền pháp lý tại Việt Nam cộng sản hôm nay. Có luật đấy, nhưng là luật rừng! Có toà án đấy, nhưng là tòa án bịt miệng! Có công lý đấy, nhưng là công lý của kẻ vũ trang! Cả một tiến trình thẩm vấn và xét xử ô nhục mà ngay cả những bộ lạc man rợ trong rừng sâu, những băng nhóm giang hồ giữa xã hội cũng xấu hổ không dám thực hiện. Sa vào tay đám công an ngay giữa ngày tết thiêng liêng của dân tộc, Anh và các cộng sự, những thành viên của đảng Thăng Tiến, đúng là đã sa vào tay một lũ côn đồ mặc sắc phục chỉ biết dùng mọi phương tiện dù là bỉ ổi nhất, phi pháp nhất, bất nhân nhất hầu ép cung và bức cung cho được (cơ hội cho chúng lập thành tích mà!): như biệt giam để gây bất ổn tâm thần, không cho ngủ nghỉ để làm mất sự tỉnh táo, tước quyền được cố vấn pháp luật để phải rối trí bấn loạn, dối trá lường gạt để lừa người ta vào bẫy, dụ dỗ hay hăm dọa để buộc nạn nhân đầu hàng. Đối với Anh, chúng còn chơi trò báng bổ là biến một thánh đường thành phòng thẩm vấn giam giữ và muốn các tín hữu nhìn Anh, một nhà tu hành, như một kẻ tội phạm! Đến ngày ra tòa, những kẻ gọi là “thừa hành” và “đại diện luật pháp” lại làm thêm những trò đê tiện khác. Họ sợ anh mặc chiếc áo dòng của mình hay trút bỏ áo tù của họ nên ngay từ đầu đã còng tay anh như một phạm nhân. Họ sợ sự hiện diện của bề trên lẫn thân nhân bạn bè của các bị cáo sẽ đem lại sức nâng đỡ tinh thần nên đã chặn những người này ngay ngoài cửa. Rồi các “vị” mang danh quan toà - công tố, mặc veston rất chững chạc, ngồi ghế chủ tọa rất oai phong, thực ra chỉ là những con rối, những thằng hề. Họ lo sợ có luật sư bàu chữa, e ngại bị can tự biện hộ cho mình, nên đã dùng uy thẩm phán, lý sự cùn để ngăn chặn mọi phản biện. Dù có chút ít chữ nghĩa nhưng hoàn toàn vô nhân cách, họ đã chỉ biết xử án theo chỉ thị, tuyên án theo lệnh trên truyền. Dàn dựng lố bịch, ngang nghiên, trâng tráo như thế ngay trước mắt các phóng viên quốc tế và rồi trước cả nhân loại khắp hoàn vũ, thế mà họ vẫn dám gọi đó là một phiên toà! Thật không thể nào tưởng tượng nổi! Khinh bỉ họ ra mặt, Anh đã ví von như sau: “Tòa án Cộng sản Việt Nam. Trò hề bỉ ổi ngàn năm chê cười. Quan tòa một lũ đười ươi. Tay sai nô bộc xử người nào đây?” Rồi còn mạnh mẽ hô to: “Đả đảo đảng CSVN!”, còn thẳng thừng tuyên bố trước cả phòng xử án: “Chính tòa án này, chính Viện kiểm sát này, chính Sở công an này, chính Chế độ CS này phải chịu tội trước lịch sử dân tộc Việt Nam, là thay vì đào tạo nên một dân tộc sĩ khí anh hùng, thì đã dùng mọi thủ đoạn đàn áp, để tạo nên một dân tộc hèn nhát, sợ hãi, rồi cho đó là thắng lợi, thành công! Hội đồng xét xử này là đệ tử của ông Hồ Chí Minh, một kẻ lưu manh đại gian ác, là tay sai nô bộc của đảng CSVN, một đảng gây ra bao tội ác với dân tộc, thì làm sao đủ tư cách để xét xử các Chiến sĩ dân chủ hòa bình chúng tôi? Chúng tôi đòi hỏi được xét xử bởi một tòa án quốc tế của Liên Hiệp Quốc, căn cứ trên Công pháp văn minh của Quốc tế, chứ không dựa trên pháp luật lạc hậu của CSVN đáng bị lịch sử vứt vào sọt rác từ lâu rồi”. Tiếc thay, với bản chất gian manh, các nhân sự của màn kịch khôi hài và bộ máy đàn áp này đã bịt miệng Anh, đến 3 lần, không cho Anh phát biểu trọn vẹn. Chẳng hề chi, vì thế giới đã nghe trước những lời nói hào hùng này rồi. Cũng chẳng hề chi, vì hành vi bịt miệng Anh đã nói lên tất cả, nói một cách hùng hồn, nói một cách mạnh mẽ! Ngoài tính chất biểu tượng cho nền pháp lý của chế độ Việt cộng, bức hình đó cũng là biểu tượng của “nền dân chủ” tại VN hôm nay. Đồng bào hải ngoại đã rất thâm thúy khi in dòng chữ to đùng “Vietnam Today” trên các panô to lớn hình Anh bị bịt miệng. Quả thế, không phải chỉ có trong phiên tòa, các bị can mới bị “bịt miệng” vì không được quyền phản biện, không được có luật sư (như trong phiên tòa kỹ sư Trương Minh Đức hôm 28-03-2008 mới đây), hay vì luật sư không được quyền bào chữa trọn vẹn cho thân chủ (như trong phiên tòa phúc thẩm xử hai chiến sĩ Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân ngày 27-11-2007). Toàn bộ nhân dân Việt Nam đều đang bị CS bịt miệng cách thô bạo từ gần 60 năm nay bởi chế độ độc tài đảng trị và toàn trị: bịt miệng không cho ăn nói, viết lách về nhân quyền dân chủ trên các phương tiện truyền thông, bịt miệng không cho đề nghị và bầu bán đại diện của mình trong các cuộc bầu cử, bịt miệng không cho bộc lộ nỗi oan trong các cuộc khiếu kiện, bịt miệng không cho đòi hỏi quyền lợi trong các cuộc đình công, bịt miệng không cho bày tỏ niềm tin đúng như giáo lý của đạo đòi hỏi, bịt miệng không cho trình bày cảnh ngộ bị đàn áp với các tổ chức nhân quyền, bịt miệng không cho vạch trần căn nguyên những tệ nạn và thảm trạng của đất nước, bịt miệng không cho phản kháng những kẻ dâng hiến hay xâm chiếm gia sản tổ tiên, bịt miệng không cho đề đạt những quyền con người tối thiểu trong chốn tù ngục.... Và như một tác động dây chuyền, bức hình bịt miệng của Anh, kể từ ngày đó, đã trở thành dụng cụ cho đồng bào hải ngoại bịt miệng bất cứ viên chức Việt cộng nào từ lớn tới nhỏ đi ra hải ngoại. Từ tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng chính phủ đến đại sứ, lãnh sự, xuống tới viên chức Việt cộng quèn...., kẻ nào mà không cúi gằm mặt khi đi qua tấm hình của Anh? không ngó lơ chỗ khác khi bị đồng bào dí hình đó vào mặt? không lúng ta lúng túng lúc được chính khách quốc tế đưa cho xem tấm hình? Trong lịch sử nhân quyền của nhân loại, không biết có bức ảnh nào gây cay đắng và ô nhục hơn cho cái chế độ tự xưng là dân chủ gấp triệu lần tư bản chăng, cho cái quốc gia tự vỗ ngực thủ đô của mình là thủ đô của nhân quyền chăng, cho cái xã hội tự đắc có nền pháp chế nhân bản và ưu việt chăng, cho cái nhà nước tự khoác lác là có nền báo chí thông thoáng nhất hành tinh chăng ??? Và khi Anh không thể nói được, thì lẽ ra những kẻ có liên hệ với Anh nhất, có nghĩa vụ với Anh nhất, có trách nhiệm về Anh nhất phải lên tiếng nói thay cho Anh. Thế nhưng họ vẫn câm miệng, vẫn bị bịt miệng, hay đúng hơn là tự bịt miệng! Đây xem ra là một tác động dây chuyền thứ hai. Do sợ hãi chăng? Sợ dính dáng tới một “tên phản động”? Sợ mất những ân huệ được bạo quyền từ lâu ban phát? Sợ cuộc sống mất an nhàn và công việc mất thuận lợi? Sợ bị trả thù mờ ám như bao vị lãnh đạo tinh thần bất khuất ? Sợ không còn được giấy phép để tổ chức, xây dựng, ra nước ngoài ? Do nghĩ rằng Anh làm chính trị, lỗi giáo luật, bất tuân lệnh bề trên chăng? Thế thì tại sao họ không kết án Chúa Giêsu vì “tội” đã gọi vua Hêrôđê là “con cáo già” (Lc 13,32)? đã gọi giới kinh sư và Biệt phái, hàng lãnh đạo dân Israel, là “những kẻ dẫn đường mù quáng”, “quân ngốn tài sản các bà goá”, “bọn giả hình”, “mả tô vôi” (Mt 23,14.16.25.27)? vì “tội” đã dám tuyên bố: “Thiên Chúa đã sai tôi đi đem lại tự do cho người bị áp bức” (Lc 4,19)? Thế thì tại sao họ không kết án thánh Gioan Tẩy giả vì “tội” tố cáo vua Hêrôđê đã lấy vợ anh mình (Mt 14,4)? kết án Đức Giáo hoàng Gioan-Phaolô II vì “tội” tuyên bố sẽ rời ngai tòa trở về quê hương Ba Lan chống quân xâm lược Liên Xô? kết án Đức Hồng y Jaime Sin vì “tội” đã dẫn dân Philippin biểu tình lật đổ hai tổng thống tham nhũng? kết án Đức Giám mục Carlos Ximenes Belo vì “tội” đã hợp sức với các lãnh tụ chính trị giành lại độc lập cho Đông Timor? Thế thì tại sao họ vẫn cho phép, chúc lành cho nhiều linh mục tu sĩ tham gia Quốc hội, các Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc, Ủy ban đoàn kết... làm tay sai công cụ cho cả một cơ chế áp bức độc tài, quan liêu tham nhũng? Họ hãy thử kết án các nhà sư Việt Nam, Miến Điện, Tây Tạng vốn đang tranh đấu cho dân tộc và đạo pháp là làm chính trị, phạm giới tu hành coi nào! Mới đây thôi, họ còn ra lệnh tiêu hủy cuốn sách nói về Anh: “Vụ án linh mục Nguyễn Văn Lý và lương tâm công giáo” đã được đem bỏ vào hộp thư các đồng nghiệp của Anh tại Huế. Thế đấy!!! Anh Lý thân kính! Chúng tôi nhớ Anh đã có lần tuyên bố: “Chiến sĩ nhân quyền đi vào nhà tù là đi nhận nhiệm sở mới!”. Đúng thế, khí phách hiên ngang trước toà án và trong nhà tù của Anh và của các thành viên đảng Dân chủ Nhân dân như Lê Nguyên Sang, Huỳnh Nguyên Đạo, Nguyễn Bắc Truyễn, Trần Quốc Hiền, đảng Thăng Tiến Việt Nam như Nguyễn Phong, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Bình Thành, đảng Vì Dân như Trương Minh Đức, Ủy ban Nhân quyền như Nguyễn Văn Đài, Hội Ái hữu Tù nhân tôn giáo chính trị như Trương Minh Nguyệt, Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông Việt Nam như Đoàn Văn Diên, Trần Thị Lệ Hồng, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Thị Tuyết, Phùng Quang Quyền, Khối 8406 như Trương Quốc Huy, Hàng Tấn Phát và nhiều vị tù nhân lương tâm đáng kính khác, khí phách hiên ngang ấy là tấm gương cho tất cả phong trào tranh đấu quốc nội lẫn hải ngoại, là cách thi hành nhiệm vụ kiểu mới của họ. Phần Anh, với tấm hình “bịt miệng” vô tiền khoáng hậu”, Anh đã và đang hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc! Anh hãy an lòng! Hy sinh của Anh và của bao chiến sĩ dân chủ tù nhân lương tâm là sức mạnh giúp toàn thể dân tộc bịt miệng vĩnh viễn cái ác đảng độc tôn, độc quyền, độc tài một ngày nào đó gần đây thôi! Viết tại Huế, nhân kỷ niệm một năm phiên tòa ô nhục! Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi