Friday, March 28, 2008

Thư gửi linh mục Chân Tín
Và các anh chị tòa soạn báo “Tự do ngôn luận”

Nhà văn Hoàng Tiến

Trước hết, cho tôi xin bày tỏ cảm tình và lòng khâm phục đối với linh mục Chân Tín, người đã dám đứng ra thực hiện quyền làm dân và quyền làm người, nhiều chục năm nay cứ bị chính quyền lấy mất, xin mãi không được. Vậy chỉ còn hai cách: một là cúi mặt đành chịu để người ta lấy mất, và hai là cứ thực hiện cái quyền của mình chẳng phải xin ai.

Này đây, con người lại rảo bước
Huy hoàng và tự do
Vươn lên càng cao cái đầu hiên ngang....
(Gorky. Thơ văn xuôi “Con người”)

Câu thơ này tôi biết từ khi còn là sinh viên Đại học Tổng hợp cách đây gần 50 năm. Ờ, nghĩ mà đáng nực cười! Quyền của mình, được ghi hẳn hoi trong Hiến pháp từ 1946, trải qua 3 lần sửa đổi (1959, 1980 và 1992) không lần nào dám bỏ cái quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người dân, nhưng trên thực tế không đâu thi hành. Làm đơn xin ra báo tư nhân như ông Trần Độ, ông Hoàng Minh Chính... bị bác bỏ hết, lại còn bị quy kết là tư tưởng diễn biến hòa bình. Rồi để hợp thức hóa cái điều sai trái ấy, Đảng đã lãnh đạo Quốc hội Khóa 8 thông qua luật báo chí năm 1989: báo chí là cơ quan ngôn luận của các tổ chức (Đảng, Nhà nước và Xã hội), nghĩa là người dân không có quyền ra báo.

Trong việc làm vi hiến này, những người giơ tay biểu quyết ở Quốc hội Khóa 8 kỳ họp thứ 6 thông qua ngày 28-12-1989, phải chịu trách nhiệm trước nhân dân, trước lịch sử. Trong đó có bà luật sư Ngô Bá Thành, người lớn tiếng ủng hộ việc làm sai trái của lãnh đạo, mà đáng ra, người luật sư phải đứng ra bảo vệ Hiến pháp hơn ai hết.

Như thế là người dân chúng ta bị tước mất quyền tự do ngôn luận. Cả nước có trên 600 tờ báo và tạp chí, nhưng không có lấy một tờ báo tư nhân với nghĩa công dân được quyền ra báo. Nó kéo lùi dân ta còn thua cả thời thuộc Pháp, cái thời nô lệ nước ngoài đáng nguyền rủa ấy, mà có đến hàng chục tờ báo tư nhân khắp Trung Nam Bắc.

“Tự do ngôn luận là linh hồn của mọi thứ tự do” Voltaire đã nói như thế.

Vậy làm thế nào? Chịu bó tay ư ?

Nhiều người đã lên tiếng nói. Nhiều đơn thư, kiến nghị gửi lên lãnh đạo Đảng và Nhà nước không phải là ít. Tất cả đều rơi vào im lặng đáng sợ.

Những cuộc bắt bớ giam cầm những người khác chính kiến đã diễn ra, ngày càng gia tăng liều lượng. Đời sống tinh thần bị chìm trong bóng đêm bạo lực, như trong một hố đen xoáy ốc nuốt chửng mọi tinh lực sáng tạo.

Nỗi sợ hãi bao trùm tất cả. Ngó trước ngó sau. Ngờ vực lẫn nhau. Bịt mồm. Khom lưng. Vâng vâng dạ dạ, báo cáo anh... vân vân và vân vân... Con người không còn ra cái thể thống con người.

Người ta lớn, bởi vì anh quỳ xuống
Hỡi công dân ! Hãy đứng thẳng lên !
(On est grand, parce-que vous vous mettez à genoux
Citoyens ! Levez-vous droitement ! – Marat)

Những tấm gương vô úy của các vị chức sắc tôn giáo (bên Phật giáo như hòa thượng Thích Huyền Quang, hòa thượng Thích Quảng Độ, thượng tọa Thích Thiện Minh, thượng tọa Thích Không Tánh....; bên Kytô giáo như linh mục Chân Tín, linh mục Nguyễn Văn Lý, linh mục Phan Văn Lợi, linh mục Nguyễn Hữu Giải....; bên Hòa Hảo như cụ Lê Quang Liêm ...v.v...), đã gây xúc động sâu xa trong tâm linh người Việt. Các vị đã chuyển những bức thông điệp của các Đấng Cao cả đến với mọi người: “Đừng sợ hãi ! Các con là những sinh vật quý báu nhất trần gian. Hãy đứng lên và sống cho ra kiếp sống một con người !

Tấm gương làm người của linh mục Chân Tín đã vượt ngưỡng ý thức hệ “xin cho”, ngự trị trên đất nước ta một thời gian dài. Ông đã đẩy tấm cửa sắt, để ánh sáng tự do rọi vào rực sáng một hình người đứng thẳng như chiếc cột thép giữa đô thành Sài Gòn, thách đố lại cả một chế độ độc quyền, nói một đằng làm một nẻo, lúc nào cũng lăm lăm chiếc còng số 8.

Vậy chính quyền chỉ còn 2 cách:

Một là: Bắt bớ. Bỏ tù. Thủ tiêu. Gây tai nạn giao thông. Họ có thể nghiền nát ông linh mục ra từng mảnh vụn. Nhưng cái tinh thần của ông thì làm sao mà nghiền được. Nó càng rắn chắc và tỏa sáng như kim cương. Nó bất diệt.

Hai là: Lờ đi. Coi như việc tất yếu của kinh tế thị trường.

Khôn ngoan nên chọn cách thứ hai. Cũng như lĩnh vực nông nghiệp, người dân lãn công trong hợp tác xã, nền trồng trọt bị phá sản, nhiều địa phương đã làm khoán chui. Rồi lãnh đạo khôn ngoan đã ra Nghị quyết 10 (thường gọi Khoán 10), và sau này đã trả lại ruộng cho nông dân. Nông nghiệp được cởi trói, mới phát triển được như ngày nay.

Bây giờ nhà nước đã cho mở các xí nghiệp tư nhân, cho mở phòng khám chữa bệnh tư, cho mở trường dạy học tư thục v.v..., thế thì làm sao lại không cho mở báo chí tư nhân nhỉ ? Mà nói cho là vẫn thuộc phạm trù ý thức hệ thần dân “xin cho”, tình thế thúc bách khiến nhà nước phải để mở mới miêu tả đúng với sự thực diễn ra, nếu không thì nền kinh tế sụp đổ, và kéo theo nó là chế độ tiêu vong.

Quyền của người ta, ghi trong Hiến pháp hẳn hoi, người ta đòi, mà lại xích cổ người ta lại, thì chính quyền có mà mắc bệnh tâm thần. Nó sẽ thành một vết nhơ muôn đời trong lịch sử.

Bạo lực không giải quyết được vấn đề tư tưởng. Quyền tự do ngôn luận là quyền tối thượng của con người. Giải pháp tối ưu lúc này là Quốc hội đang họp hiện nay sẽ cho vào chương trình nghi sự bàn thảo một đề mục: bãi bỏ những văn bản luật vi phạm Hiến pháp từ bao lâu nay (như quản lý hộ khẩu có đến 388 mối liên quan ràng buộc con người, như nghị định quản chế hành chính phi pháp 31/CP ngày 14-7-1997....); và bổ sung ngay vào luật báo chí hiện hành cái quyền tư nhân được ra báo. (Một việc làm trong tầm tay, không có gì khó khăn cả).

Tôi đoan chắc các vị linh mục đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng, nếu chính quyền nổi cơn tâm thần đàn áp, bắt bớ, tù đày. Các vi đâu có sợ. Nhưng tôi cầu mong việc đó không xảy ra.

Cầu mong Đức Chúa Trời cao cả ban phước lành và sức mạnh cho các vị.

Cầu mong Đức Chúa Trời lòng lành rọi sáng những khoảng tăm tối trong đầu óc nhà cầm quyền, khiến họ sáng suốt nhận ra vấn đề, và biết giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp.

Chúng tôi sẽ cùng nằm gai nếm mật, chia ngọt xẻ bùi với các quý vị linh mục.

Đất thiêng Thăng Long ngày 16-5-2006

Nhà văn Hoàng Tiến

Địa chỉ:
Nhà A 11 Phòng 420
Thanh Xuân Bắc – Hà Nội.


TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU TIÊN



______________________________________________________